
JIMI HENDRIX VÀ ERIC CLAPTON ĐÃ MÃI MÃI THAY ĐỔI GUITAR NHƯ THẾ NÀO?
- Người viết: Việt Anh lúc
- Tin tức
Ngày 1 tháng 10 năm 1966, Cream đang chơi cho một show tại Đại học Bách khoa Trung tâm Luân Đôn ở Phố Regent. Eric Clapton đã rời Bluesbreakers của John Mayall vào tháng 7, và kể từ khi hợp tác với tay bass Jack Bruce và tay trống Ginger Baker , Cream dường như là bất khả chiến bại.
Việc ba nhạc sĩ đã thành danh đã thành lập một ban nhạc là điều chưa từng có trong lịch sử nhạc rock của Anh. Và đối với Clapton, phần nhịp điệu mạnh mẽ của Bruce và Baker đã cho phép anh ấy tự do độc tấu trong những đoạn nhạc kéo dài, một sự sáng tạo dựa trên nhạc jazz hơn là rock hoặc blues - và ban nhạc đã thu hút khán giả như một cơn bão.
Cream - I Feel Free (Original Music Video, 1966)
Killing Floor
Chưa từng có chuyện người ngoài jamming với Cream, nhưng, trong đêm này, khi người quản lý Chas Chandler hỏi liệu nghệ sĩ guitar mới người Mỹ Jimi Hendrix có thể tham gia biểu diễn hay không, Clapton đã sẵn sàng đồng ý.
Hendrix mới bay từ New York đến đây một tuần trước đó, nhưng nhờ chiêu PR thông minh của Chandler, tiếng vang ấy đã lan khắp các club ở London.
Clapton không thể lường trước được những gì sắp diễn ra. “Kĩ thuật của anh ấy rất chớp nhoáng - ngay cả trong phòng thay đồ. Anh ấy đứng trước gương chải tóc và hỏi liệu anh ấy có thể jam không. Anh ấy chơi Killing Floor, một bản nhạc của Howlin' Wolf mà tôi luôn muốn chơi nhưng mà tôi chưa bao giờ có đủ kỹ thuật để chơi nó.”
Hiệu ứng này đối với Clapton chắc chắn là một trận đại hồng thủy, phá vỡ mọi định kiến về guitar blues cũng sự tự tin của ông. Nhà văn Keith Altham đã xuất hiện và nói: “Hendrix đã thổi vào Killing Floor với tốc độ chóng mặt và cứ như thế, nó sẽ khiến bạn phải dừng bước.”
Chas Chandler vào hậu trường và thấy Clapton đang phì phèo điếu thuốc một cách lo lắng. “Bạn chưa bao giờ nói với tôi rằng anh ấy giỏi đến thế,” Clapton được cho là đã nói như vậy. Chandler sau đó nhớ lại, “Khi chúng tôi gặp nhau lần đầu ở New York, Jimi biết tất cả về các nghệ sĩ guitar ở Anh và hỏi liệu anh ấy có được gặp Eric Clapton không. Tôi nói với anh ấy rằng một khi anh ấy vượt qua, anh ấy sẽ chỉ cho Clapton cách nó được thực hiện, điều đó tất nhiên là anh ấy đã làm được.
Một đêm đáng nhớ
ROOSTERS THE (young Eric Clapton)
Tay guitar Tom McGuinness của The Blues Band & The Manfreds gặp Clapton lần đầu tại một buổi thử giọng ở khách sạn The Station Hotel ở Richmond năm 1963 và bọn họ đã nhanh chóng bén duyên với nhau nhờ tình yêu chung dành cho nhạc blues.
“Chúng tôi trò chuyện và đặt tên cho nhau như Elmore James và Lowell Fulson, thực tế, bạn có thể gặp một người biết những người này quả là một điều thực sự thú vị.”
Sau đó, McGuinness và Clapton đã thành lập ban nhạc The Roosters, và chính trong thời gian đó Clapton lần đầu tiên nghe thấy Freddie King.
“Mọi thứ vẫn ổn với white rock 'n' rollers cho đến khi tôi nghe thấy Freddie King, khi đó cảm giác của tôi như được lên mặt trăng vậy,” Clapton nói về quá trình phát triển âm nhạc của chính mình. “Cuối cùng thì tôi cũng biết đó là nơi tôi thuộc về. Đó là cách chơi guitar nghiêm túc, đúng chuẩn và tôi đã không thay đổi suy nghĩ của mình kể từ đó.”
Sau đó không lâu, The Roosters tan rã, Clapton gia nhập The Yardbirds còn McGuinness tiếp tục chơi với Manfred Mann.
Tom nói: “Tôi không thấy Eric chơi trong khoảng thời gian từ đó đến album của Mayall, vì tôi đã làm việc suốt hàng đêm.
“Tôi đã tham gia một buổi biểu diễn ở trường đại học ở Manchester vào năm 1966 và trước buổi biểu diễn, họ đã chơi các bản thu âm trong khi chúng tôi đang set up và tôi đã nghe bản thu âm này và tôi nghĩ, 'Chà! Người chơi guitar tuyệt vời đó là ai vậy?' Hóa ra đó là album mới của John Mayall & Blues Breakers với Eric Clapton, và tôi đã nghĩ, 'Tôi không biết anh ấy lại hay như vậy!'”
Bay cùng với The Yardbirds
The Yardbirds with Eric Clapton- "Louise/I Wish You Would" Live 1964 [Reelin' In The Years Archives]
Đối với những người biết anh ấy, việc Eric Clapton cuối cùng phát triển trở thành một tay chơi guitar thần thánh. Nguồn gốc của sự nổi tiếng của anh ấy bắt đầu với The Yardbirds, một nhóm tập hợp các mod phù hợp và gọn gàng từ phía nam London. Sau The Rolling Stones, hợp đồng biểu diễn của ban nhạc tại Richmond's Star Hotel và Crawdaddy Club đã nhanh chóng trở thành thứ huyền thoại.
Đứng đầu là ca sĩ kiêm người chơi harmonica Keith Relf, The Yardbirds đã xuất sắc thể hiện những bản nhạc R&B điên cuồng của các anh hùng như Chuck Berry và Slim Harpo, với đỉnh cao là màn trình diễn của họ với các nghệ sĩ guitar được tăng tốc độ trong một chuyến lưu diễn cuồng nhiệt.
THE YARDBIRDS (with Eric Clapton) - I'm a man (1964)
Thay thế nghệ sĩ guitar Top Topham, Eric Clapton, lúc đó mới 18 tuổi, đã gia nhập ban nhạc vào tháng 10 năm 1963, mang lại một bước nhảy vọt ngay lập tức về cả âm thanh và vận may của The Yardbirds. Ngay sau đó, nhà quảng bá người Đức Horst Lippmann đã sắp xếp để người chơi blues maverick harmonica Sonny Boy Williamson làm việc với ban nhạc.
Là một nhân vật đã trải đời từ lâu, cũng như đã quen với sự khắc nghiệt của các tụ điểm ngầm ở quê hương Helena, Arkansas, Sonny Boy Williamson đã đi cùng Lippmann để xem một buổi biểu diễn Yardbirds tại Crawdaddy Club của Richmond. Sau một thời gian ngắn jam cùng nhau, anh ấy rất hào hứng với lời đề nghị của Lippmann rằng họ nên thu âm chúng.
Sonny Boy Williamson & the Yardbirds (1965) - Full Album
Vào ngày 8 tháng 12, người quản lý Yardbirds Giorgio Gomelsky và kỹ sư Keith Grant đã mang thiết bị vào căn bếp chật chội của club trong hai đêm ghi hình. Như Clapton sau đó đã thừa nhận, việc ủng hộ huyền thoại nhạc blues là một viễn cảnh khó khăn.
“Anh ấy đã đưa chúng tôi vượt qua sự khó khăn đẫm máu. Đầu tiên, anh ấy mong chúng tôi biết những giai điệu của anh ấy. Anh ấy sẽ nói, 'Chúng ta sẽ chơi Fattening Frogs For Snakes, và tất nhiên, một số người trong ban nhạc chưa bao giờ nghe những bài hát đó.
“Tôi đã quyết định trước khi gặp Sonny Boy, rằng anh ấy không phải là một trong những nghệ sĩ blues vĩ đại; Tôi nghĩ anh ấy cảm nhận được sự kiêu ngạo của tôi và cố tình gây khó dễ cho tôi. Anh ấy đặt tôi vào vị trí bất cứ lúc nào có thể. Đó chỉ là một cơn ác mộng và tôi đã yêu cầu nó.”
Hôm nay, khi nghe album này, nhịp điệu của ban nhạc nghe có vẻ cứng nhắc, và những đoạn solo của Clapton được chơi trên chiếc Fiesta Red Telecaster của anh ấy được phát qua Vox AC30 được cho là rất thiếu lửa.
Clapton buông xuôi
Vào tháng 3 năm 65, đĩa đơn For Your Love của The Yardbirds đã chạy đua trên các bảng xếp hạng, và để thể hiện chủ nghĩa lý tưởng phi thường, Clapton đã rời ban nhạc. “Tôi đã bị tẩy não với bản R&B thương mại này, cảm giác chúng tôi đang dần trở thành những cỗ máy hơn là một con người,” sau này anh ấy đã kể lại như vậy.
Trong vòng 5 năm tới, chạy trốn danh tiếng và kỳ vọng sẽ trở thành một đặc điểm tính cách rõ ràng của Clapton, nhưng anh ấy cần rất ít sự dụ dỗ để tham gia John Mayall & The Bluesbreakers; Mayall là một người theo chủ nghĩa thuần túy nhạc blues, với kiến thức bách khoa về âm nhạc và một bộ sưu tập đĩa hát phù hợp.
John Mayall and the Bluesbreakers/Eric Clapton - Telephone Blues
Với việc Jimmy Page sản xuất, động thái đầu tiên của Mayall là thu âm hai bài hát cho hãng Immediate của Andrew Oldham, I'm Your Witchdoctor và Telephone Blues nhịp độ chậm. Với đôi tai nhạy bén của Page tại bàn hòa âm, Clapton được tự do sáng tạo âm thanh của mình, tiếng đàn dai dẳng, quái gở của Gibson Les Paul được hiện trên cây đàn organ Hammond của Mayall.
Kỹ sư âm thanh Jimmy Page, người đã quen làm việc với các ban nhạc và dàn nhạc lớn hơn, lúc đầu đã không tính thực hiện khi nói rằng cây đàn không thể thu âm được. Anh ấy không thể tin được Clapton lại cố tình tạo ra âm thanh của mình!
Nghệ sĩ guitar của Soft Machine, John Etheridge nhớ lại về những lần xem Clapton biểu diễn vào giữa những năm 1960.
“Khi You Really Got Me của The Kinks ra mắt, màn solo của Dave Davies được coi là đỉnh cao của những gì mọi người đang làm vào thời điểm đó. Đó là kiểu Chuck Berry chơi amphetamine - nhiều nốt và ngắt đôi, được bóp méo đầu thập niên 60. Tôi đã nghe Five Live của Yardbirds và tôi nghĩ, 'Anh chàng này ổn…' nhưng tôi không nghĩ nhiều về điều đó.”
Đến Manor House
(THEY CALL IT) STORMY MONDAY (1966) by John Mayall's Bluesbreakers live w/Eric Clapton
Nhưng vào tháng 10 năm 1965, theo lời giới thiệu của một người bạn, Etheridge đã đến xem Bluesbreakers tại Manor House ở Finsbury Park.
“Tôi bước vào và có một anh chàng đang đứng đó và anh ta bắt đầu chơi và sau đó, toàn bộ cuộc đời tôi thực sự đã 'kryyykkk'. Lý do tại sao nó lại tuyệt vời như vậy là vì đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy một người nào đó thực sự vừa hát vừa chơi đàn guitar.
“Toàn bộ điểm nhấn, toàn bộ cách phát âm của nó,sự ngẫu hứng và âm nhạc của nó thực sự ở một đẳng cấp khác. Âm thanh của nó rất là về độ rung. Tôi đã nghe Buddy Guy và BB King, nhưng chúng có ngụ ý về độ rung và Clapton đã hoàn thiện nó. Les Paul kết hợp Marshall thật tuyệt vời. Cả căn phòng sững sờ, mọi người hoàn toàn bị bất ngờ.”
HIDEAWAY (1966) by John Mayall's Bluesbreakers- featuring Eric Clapton
Khi John Mayall & The Bluesbreakers gia nhập xưởng phim West Hampstead của Decca, ngân sách eo hẹp của họ đã đưa họ vào xưởng phim số 2 có quy mô nhỏ. Để giải quyết vấn đề phức tạp hơn, nhà sản xuất Mike Vernon và kỹ sư Gus Dudgeon khi đó đều là những tân binh, và như Vernon sau này nhớ lại, họ lúc đó đã không chuẩn bị cho những khó khăn mà họ sẽ gặp phải:
“John không biết chuyện quái gì đang xảy ra khi có liên quan đến các vấn đề kỹ thuật; anh ấy chỉ quan tâm đến việc tạo ra âm nhạc. Và Eric nhất quyết chơi liều, điều mà trước đây chúng tôi chưa từng phải đối mặt.”
Trên thực tế, Clapton đã kiên quyết từ chối combo Marshall JTM45 của mình. “Anh ấy đã có một khoảng thời gian tồi tệ với người kỹ sư âm thanh,” tay trống Hughie Flint nhớ lại.
“Anh ấy muốn bộ khuếch đại của mình đặt đúng theo ý ổng, điều đó có nghĩa là nó đang bị bóp méo và Gus đang vò đầu bứt tóc. Nhưng Eric nói, 'Không, tôi không thể chơi trừ khi tôi chơi như khi ở trên sân khấu.'”
Mics tiệm cận
Trong một cuộc phỏng vấn với Guitarist năm 1994, Clapton giải thích thêm: “Khi tôi thực hiện album đó với John Mayall, rõ ràng là nếu bạn để mic quá gần bộ khuếch đại thì âm thanh sẽ rất tệ, vì vậy bạn phải đặt mic ra xa.”
May mắn thay, sự ngoan cố của Clapton trong việc ghi âm cái thứ được gọi là "The Beano Album" (do Eric đọc truyện tranh trong ảnh bìa) đã tạo ra thứ chắc chắn là một trong những album có ảnh hưởng nhất trong lịch sử nhạc rock: một thứ không chỉ truyền cảm hứng nhạc blues cho người chơi, nhưng gần như mọi nghệ sĩ guitar rock nổi tiếng, từ Eddie Van Halen đến Steve Hackett đều biết đến nó.
Tuy nhiên, một số người đã xem The Blues Breakers diễn trực tiếp đều có một vài cảm xúc lẫn lộn. “Chúng tôi thất vọng với kỷ lục đó,” Etheridge tiếp tục. “Nó gần như không hay bằng chương trình trực tiếp. Mọi người đã từng rơi nước mắt, vì quá đẹp và tuyệt vời; bạn bè của tôi đều thổn thức về điều ấy. Đó là nơi khởi nguồn của 'Clapton Is God'. Đó không phải là điều nhảm nhí!"
Clapton sẽ rời Blues Breakers hai tháng sau đó để thành lập Cream. Nhưng với việc graffiti 'Clapton Is God' xuất hiện trên các bến xe buýt và các bức tường quanh London, việc John Mayall mất đi ngôi sao sáng nhất của mình.
Anh ấy hẳn đã rất hài lòng với việc Clapton đã giúp tạo ra một album mà trớ trêu thay lại đạt được thành công trên bảng xếp hạng cao hơn so với đĩa hát đầu tiên của Cream khi nó được phát hành vào cuối năm đó.
Nhưng để đạt được vị trí là nghệ sĩ guitar blues tuyệt vời nhất nước Anh như Eric Clapton thì hơi khó. “Tôi cực kỳ nghiêm túc với những gì mình đang làm và tôi nghĩ những người khác tham gia Top Of The Pops hoặc Ready Steady Go! chỉ để ghi điểm các cô gái hoặc là vì một lý do tinh ranh nào đó. Tôi đã ở trong đó để cứu thế giới chết tiệt ấy! Tôi muốn nói với cả thế giới về nhạc blues hoặc chỉ đơn giản là làm cho nó đúng,” Eric nói.
“Tôi thấy mình giống như Buddy Guy, chơi với một bộ ba, nhưng tôi không hiểu sâu về Jack và Ginger,” sau đó anh ấy thừa nhận riêng là như vậy. Nhưng bất cứ sự bất an nào mà Clapton có với Cream thì chúng nhanh chóng trở nên phức tạp.