JEFF BECK:

JEFF BECK: "STRATOCASTER GIỐNG NHƯ LÀ MỘT PHẦN CỦA CON NGƯỜI TÔI".

Cách chơi của Jeff Beck thật là độc đáo và khó quên. Vậy cách tiếp cận guitar của anh ấy đã phát triển như thế nào? Chúng tôi mở kho lưu trữ để xem lại Jeff giải thích về phong cách guitar theo cách nói của anh ấy từ các cuộc phỏng vấn kinh điển dưới đây.

Chơi Strat lần đầu tiên (Guitarist, Mùa hè 2009)

“Chà, tôi và một người bạn đón một chuyến tàu và một chuyến xe buýt từ Croydon đến London và chúng tôi đã hỏi một người khuân vác rằng tất cả những cây đàn guitar có ở đâu. Anh ấy tình cờ biết và nói ở đường Charing Cross, thế là chúng tôi nhảy lên một chiếc xe buýt, chạy lên lầu và nhìn ra cửa sổ để tìm các cửa hàng bán guitar. 

“Người bạn thân của tôi đột nhiên thốt lên: 'Ôi chúa ơi!' Chúng tôi liền xuống cầu thang và vấp phải nhau, rồi chạy trước dòng xe cộ đang tấp nập trên đường. Ở đó,  chúng tôi tìm thấy một cây Tele và một cây Strat trong cửa sổ ở Jennings Musical Instruments [ban đầu là Vox Amp shop, tại 100 Charing Cross Road]. 

“Chúng tôi đứng đó bất động, nhìn thòm thèm ít nhất năm phút và người bạn của tôi nói, 'Chúng ta vào nhé?' Tôi nói, 'Không, không, chúng ta không thể vào!' Chúng tôi hoàn toàn bối rối.

“Sau một lúc, chúng tôi bước vào và tôi nói, 'Tôi muốn thử Fender Stratocaster được không,' và anh chàng nói, 'Vâng, thưa quý vị, chắc chắn rồi. Bạn đang có ý định mua nó, phải không? Chúng tôi lúc đó không có tiền nhưng vẫn nói, 'Ừ, ừ…' Tôi đã chơi nó một lúc và đó là một trải nghiệm hoàn toàn kỳ diệu. Sau đó, tôi đặt chiếc ủng dính bùn của mình lên một chiếc amp và anh ấy nói, 'Được rồi, ra ngoài!' Tôi rất vui vì đã chơi Strat và không quan tâm đến việc bị ném ra khỏi cửa hàng. 

“Lần sau khi tôi quay lại, anh chàng ấy lại nói, 'Hừm, tôi nhớ mặt cậu đấy nhé…' Tôi bắt đầu chơi một số bản nhạc của Chet Atkins trên Strat và mọi người bắt đầu đổ ra đường để nghe. Anh chàng nói, 'Chơi tiếp, chơi tiếp!' Tôi nghĩ, 'Đồ khốn! Tôi sẽ có được tất cả những khách hàng ấy, và rồi tôi sẽ đặt chân lên amp của cậu cả ngày!' 

“Chỗ này lúc nào cũng nồng nặc mùi thuốc lào và những người bán hàng thì rất đáng sợ. Một cửa hàng khác ở đường Charing Cross mà chúng tôi từng đến có tên là Lew Davis. Ở đó, chúng tôi đã phát hiện ra một thiết bị tạo tiếng vang và chúng tôi cảm thấy giống như ở trên thiên đường vậy.

“Chúng tôi kết bạn với một anh bán hàng, người này thường cho chúng tôi chơi bất kỳ cây đàn nào trong cửa hàng. Anh ấy rất tuyệt, anh ấy sẽ để chúng tôi yên và nói, 'Đừng có chọc ghẹo gì cả!' Chúng tôi chưa bao giờ làm và họ không thể thoát khỏi chúng tôi. Sau đó, một đứa trẻ 15 tuổi nào đó sẽ đến và bố của nó sẽ mua ngay cho nó một cây Strat bằng tiền mặt. Tất cả mọi thứ! Từ strap, dây đàn, gảy đàn… Chúng tôi ngồi đó với khuôn mặt cau có.

Chỉ dựa vào cây đàn guitar (Total Guitar, 09/2016)

“Điều đó khá khó khăn vì tôi không hát. Eric Clapton đã nói, và đó là những lời rất khôn ngoan, 'Hãy làm quen với việc ghét chất giọng của mình, đơn giản là vì tôi cũng đã làm vậy.' Và tôi đã nói, 'Nhưng cậu nghe có vẻ hay; Tôi nghe tệ không thể chịu nổi. Tôi ghê tởm nó.' Tôi sẽ không bao giờ thích nó ngay cả khi chúng tôi có một đĩa đơn khác như [Hi Ho] Silver Lining, tôi cũng không thể chịu nổi. Anh ấy nói, 'Tôi đang nói với cậu, nếu cạu không làm, nó sẽ rất khó khăn.' 

“Và điều đó thật khó khăn, nhưng sau đó tôi có thể quay lại và nói, ' Blow By Blow, cho cái đó vào tẩu và hút đi, anh bạn.' Nhưng anh ấy nói đúng, nếu tôi nghĩ ra một bài hát và mọi người yêu thích nó, nó sẽ tự động tạo ra sự tự tin và tôi thậm chí có thể thích giọng hát của mình, nhưng để điều đó ra ngoài là điều tôi không thể chịu đựng được. 

“Đó không phải là tôi. Tôi lắng nghe Jimi, người có một giọng nói đặc biệt và đó không phải là một giọng hát tuyệt vời, nhưng nó thật kỳ diệu. Anh ấy không bao giờ hét lên, đó luôn là cây đàn guitar hét lên cho anh ấy và tôi vẫn ngạc nhiên về anh ấy cho đến tận ngày nay. 

“Tôi chưa bao giờ nghe nhiều Jimi hơn bây giờ vì tôi có một số bản thu âm thực sự hiếm, thật xấu hổ khi biết rằng anh ấy đã làm điều đó cho đến năm 1970, tất cả chỉ trong khoảng thời gian khoảng ba năm rưỡi.

“Mọi thứ trở nên buồn cười vào đầu những năm 70. Mọi chuyện trở nên tốt đẹp khi tôi nghe John McLaughlin vì màn trình diễn của anh ấy trong album Jack Johnson của Miles Davis và với Dàn nhạc Mahavishnu đã nói, 'Đây là nơi cậu có thể đến.' Và mọi nhạc sĩ mà tôi biết đều ca ngợi họ. Tôi nghĩ, 'Đây là một chút của tôi. Tôi sẽ có một số trong số đó.' Khả năng chơi thành thạo, nó là vô song.”

Về bản chất của Strats (Total Guitar, tháng 9 năm 2016)

“Strat của tôi là một cánh tay khác vậy – nó là một phần của tôi. Nó không giống như một cây đàn guitar khác chút nào. Đó là một công cụ cũng như là giọng nói của tôi. Les Paul có cảm giác giống như một cây đàn guitar và tôi chơi nó theo cách khác và tôi nghe quá giống một người khác. Với Strat, ngay lập tức nó trở thành của tôi, vì vậy đó là lý do tại sao tôi gắn bó với nó. 

“Thực sự, bạn phải giao nó cho Fender Strat vì có những bài hát trong cây đàn đó. Nó là một công cụ tạo cảm hứng tuyệt vời và đồng thời là sự tra tấn bởi vì nó mãi mãi ngồi đó thách thức bạn tìm thấy thứ gì khác trong đó, nhưng nó vẫn ở đó nếu bạn thực sự tìm kiếm. Nó thực sự phản hồi khi chạm và sự thay đổi âm thanh là không giới hạn, đặc biệt là với thanh whammy. Tôi đã thiết lập nó để nó gần giống như một bàn đạp thép ấy.”


← Bài trước Bài sau →